Cô gái xấu xí nhưng hạnh phúc - Ảnh: IkingExpress |
(IkingExpress) - Em gái tôi thấp nhỏ và có nước da khá đen. Con bé ghét chính mình đến mức không khi nào muốn soi mình trong gương. Lắm lúc nó còn giận chính ba mẹ khi đã sinh nó ra…
Ngay từ thời niên thiếu, nó đã nhận thức mình không đẹp. Nhưng nó lại có thành tích học tập thuộc hàng xuất sắc ở trường. Nó thường bảo tôi, chỉ có việc học tập chăm chỉ, vượt trội hơn các bạn mới lấn át được phần thiệt thòi hình thức. Ở trường, nó rất ít bạn. Một phần do nó mặc cảm nên ngại giao tiếp, phần khác vì các bạn không muốn chơi cùng một cô gái xấu xí. Nó hay tự trào bằng câu thành ngữ: “Cái nết đánh chết cái đẹp. Nhưng cái đẹp đánh xẹp cái nết”.
Nó đã học thật giỏi trong suốt thời trung học. Thế nhưng vào đại học, mặc cảm lại dâng trào trong con bé lại ập về. Tiếp xúc với thực tế cuộc sống, nó càng thấy câu thành ngữ tân thời thật chính xác. Đi xin việc làm thêm, nhà tuyển dụng nhìn hồ sơ con bé thì hài lòng. Nhưng họ nhìn ngoại hình của nó rồi lắc đầu với vẻ tiếc nuối…
Con bé cầm hồ sơ ra về, gương mặt đỏ bừng vì tủi hổ. Nó cũng mạnh dạn thử đi xin nhiều công ty khác, nhưng kết quả đều thất vọng. Nó ngồi lì ở nhà rồi nhốt mình trong phòng. Đến giờ cơm, mẹ tôi gọi, kể cả năn nỉ nó cũng chẳng thèm lên tiếng. Là anh trai nó, tôi buồn lo mà chẳng biết cách nào…
Một ngày nọ, con bé em tôi bỗng mở cửa, lại lên trường và đi học, tâm trạng bỗng vui vẻ. Sau này, nó mới tiết lộ, thời gian nhốt mình trong phòng, nó tình cờ xem Susan Boyle trình diễn trên một kênh truyền hình quốc tế. Khi chào đời, Susan Boyle đã bị ngạt thở vì thiếu dưỡng khí, được chẩn đoán thuộc dạng “trí óc chậm phát triển”, sẽ khó khăn trong học tập và cuộc sống.
Cho dù thuở nhỏ luôn bị bạn bè chọc ghẹo, chê cười nhưng cô vẫn không thôi ấp ủ ước mơ một ngày sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc. Và với cuộc thi Britain’s Got Talent 2009, Suan Boyle đã giành vị trí thứ hai. Câu chuyện cổ tích lan truyền khắp thế giới gây sửng sốt. Susan đã chứng minh một sự thật đơn giản nhưng chưa bao giờ cũ đi: chẳng cần ngoại hình lộng lẫy, nếu có tài năng, bạn vẫn được xã hội đón nhận nồng nhiệt.
Rồi trong một chương trình thời sự, tôi bỗng gọi em mình vào cùng xem. Chưng trình đang phát nói về nhân vật Đức (cặp song sinh Việt – Đức). Anh ấy tuy tật nguyền nhưng bằng nghị lực, lòng say mê trong công việc nên đã đạt được thành công, dù không to tát nhưng đó là nỗ lực lớn lao đối với một người khuyết tật như anh. Và hơn hết, anh đã tìm được tình yêu, một người vợ biết cảm thông hoàn cảnh của chồng…
Cùng với em gái, tôi cũng tìm thấy sức mạnh trong những câu chuyện giản dị mà kỳ diệu trong cuộc sống hàng ngày. Giá trị của hình thức chừng như đang có ưu thế trong thời buổi này, nhưng những giá trị căn bản của tuổi trẻ – khát vọng tri thức, lòng trung thực, tình thương yêu chân thành – vẫn là những giá trị bền vững nhất. Con đường dẫn đến thành công vốn chẳng bao giờ êm ái mà phải xen lẫn chông gai. Điều chính yếu, ta có tin yêu chính mình, dành nghị lực vượt qua những chông gai ấy hay không thôi.
Vào năm học mới, tôi tặng em mình đĩa nhạc có bài I dream a dream, ca khúc đã đưa Susan Boyle ra vùng ánh sáng. Khi nghe giai điệu ấy, tôi tin cô bé xấu xí của nhà tôi càng vững tin rằng, khi học và lao về phía trước, là khi nó đang biến ước mơ của mình trở thành sự thật. Sẽ đến một ngày… Nhanh thôi…
ĐẶNG TRUNG THÀNH
(B5/15K Tân Kiên, Bình Chánh, TP.HCM)