Ánh Sáng Vẫy Hè Sang

Một mùa thi lại đi qua, một mùa phượng lại vẫy gọi trong sương. Chợt lòng bất giác nghĩ về chuyện đã xưa nơi tình yêu vừa chớm nở, nơi bóng hồng còn ướt thẫm những cánh hoa may. Đã đủ lớn để cảm nhận về thứ ngọt ngào của trời đất, đã đủ hay để viết lại một ký ức đã qua và đủ trưởng thành để nhìn ta một chữ “ta” nhỏ bé nhưng tĩnh lặng giữa ánh sáng phố phường đèn điện hảo nhoáng.Mùa hè trôi với tiết trời đầy sắc, với gió nhẹ rát bỏng da, những cơn mưa như tiếng thở lòng tiếng giận hờn của trời đất. Một chiếc lá vô tình lặng mình trôi trên dòng nước, một con người đang nằm nghe một khúc tự tình về bản thân.




Tôi yêu màu nắng những sớm mai thức dậy để hiểu rằng mình đang tồn tại, đang sống, đang ru mình trong địa đàng của những dấu chân đi ngang qua đời tôi. Tôi tỉnh giấc sau đêm dài vươn mình vi vu cùng trời đất, trong bộn bề của ký ức xưa. Đã sống là phải mơ, mơ về một sự nhạt nhẽo trong xã hội nhạt nhẽo, mơ về một góc khuất nơi ta được yêu ta như chính ta của ngày bé dại để đưa ta đi tìm những mảnh ghép thiêng liêng. Cũng chờ trăng lên ngắm nhìn bầu trời đưa ta đi vào trong bóng tối, bóng tối của sự vô hình, vô tâm, vô màu sắc nhưng trong suốt đầy quyền năng.

Tôi lại đến với mùa hè yêu dấu, để được hát một khúc tình xưa trao cho nhau tình thương nồng thắm. Tôi cô đơn một nỗi niềm đáng để trân trọng như chính tôi. Tôi viết để bước đi, tôi đi để viết tiếp con đường, con đường của những giấc mơ mang tên không hồi kết. Khát vọng cháy, máu trào dâng sẽ đưa tôi đi. Trí làm trai tôi vùng tôi vẫy nhưng phút yếu lòng tôi đang tuyệt vọng một góc nhỏ cõi lòng tôi. Cần lắm sự yêu thương đơi điệu, thực sự cần một bờ vài chút một nửa lo toan… Và xa cứ xa, ta cứ đi trên vai nặng nhưng mưu toan. Tôi hay nói vì tôi yêu cái điều tôi đang nói, tôi hay hót vì tôi thực sự chưa có cái để yêu hơn.


Một ngày nắng, nắng vàng da, đỏ tóc. Một ngày mưa, mưa tát rát mặt đường. Một ngày mai và ngày mai sau nữa, yêu mùa hè là bản lĩnh đời tôi. Tôi sẽ hát như bình mình chưa xa mắt đất, tôi sẽ nhìn trông ánh hoàng hôn xa để cảm nhận mùi hương của gió, sức lạnh của mưa cùng bầu trời trong cao vời vời. Bên tôi nhé thứ tình yêu đã dần cũ, nuôi tôi đi để tìm thấy em. Soi sáng đi để lòng tôi nhẹ bớt, cắt bỏ rồi những kỷ niệm tàn tro.

Lớn không đồng thân với tội lỗi, lớn không bạn bè với sự vi tha mà lớn chỉ là cha là mẹ của bao la của bát ngát khát vọng xanh. Một chút gia vị nồng thắm để ta biết yêu, thêm sự ửng hồng để máu luôn trong tim. Để công hiến sự nhỏ bé, sự đơn điệu vào cuộc sống của ta chính ta và ngoài ta. Mang đi nhé, xa ta đi nhé ưu phiền của hôm qua đến đi ha niềm tin vào ánh sáng ngày mai.

CHIM~34
Ads By Kclick
Ads By Kclick Ads By Kclick