Em vẫn hồn nhiên như ngày đầu tiên mình gặp nhau |
Chào mùa hè bằng nhưng tia nắng thiêu đốt một khoảng đường ngày tôi đến lớp, chào hạ về bằng ngày tắm mình trong giông gió bão bùng những ngày mưa. Mùa hạ gợi nhớ bao kỉ niệm, bao sự nối tiếc, bao sự thăng trầm trong nhưng năm xa nhà, xa mái trường xưa. Năm 3 đại học, năm 4 xa quê vừa đặt một dấu chấm hết trong bước đường tìm cuộc sống hướng tương lai.
Hồi tưởng trong những ngày nóng rực của trời đất, đỏ thắm những cánh phượng, râm ran tiếng ve từng khu phố vốn tĩnh lặng một góc xưa. Một chút nắng để thay áo ướt, một chút mưa vụt tắt những chói chang hướng về sự thanh lặng trong tôi đang bùng cháy. Cuộc sống bộn bề lo toan, vất vả trong anh mắt không làm thứ gì đó trong tôi vụt tắt. Chỉ có điều với tôi không còn là chính tôi như ngày xưa. Một cánh én mong làm mùa xuân tới, một con người không làm lên thế giới. Chỉ một mình bước trên con đường tối, chỉ một mình thương cái tâm hồn mỏng manh, chỉ một mình hát nhưng bản nhạc sâu lắng và có lẽ chỉ một mình buồn trong phút lặng cuối ngày qua. Tôi là thế 4 năm vẫn thế, vẫn oai vệ theo tiếng nấc thời gian, vần nghênh ngang bước qua sự thanh thoát, vần trầm lặng khi xã hội quay lưng. Bên tôi gia đình người nuôi tôi lớn, có cha có mẹ lấy lòng tinh, có anh em bạn bè thổi hồn lúc gian khó, chỉ không có phút đồng lòng trong ngách một trái tim.
Sự đúng nghĩa một tình yêu gian khó, sự thiết tha một mảnh cắt trong lòng thật sự không hồi kết, thật sự không có điểm rơi. Sự thật đúng nghĩa về yêu thương tôi cho có cảm xúc bình thường thôi vẫn bước đi để sống hoàn thiện, sống vô tình trơ chọi như đá như mây. Dừng lại đây một khoảng tối, một khoảng lặng trong hơi thở ổn ảo phố xá thành hoa. Tìm cô đơn trong nỗi nhớ, tìm ấm áp trong nhưng trang thơ. Vứt cách sống hiện tại trong giấc ngủ, bỏ lại sau lưng tiếng thị phi trách than. Tôi là thế sau bao năm vẫn thế. Chả một ai hiểu thấu sự đơn thân, chỉ nhìn chỉ thấy điều tôi đang nói. Không đi vào mà đánh gục một trái tim. Một còn thú đang khát mồi khát nước, nó vẫy vùng trong đồng trong bể bao la. Người thì có nhưng đồng loại không có nên vội vàng khép lại một vách ngăn. Vách ngăn đó không cao cũng chả thấp đủ làm ai kia thấy lạnh sống lưng. Chơi với thú hoang thì nâng cao cảnh giác, gặp mặt rồi lâu quá thấy làm quen. Một chút quà gửi cho niềm thương nhớ chớ có mơ gửi ai đó lầm ai, một tình thương gửi tiết kiệm lòng tin.
Bộn bề, độc bước đi nhanh quá, quên vội vàng một chân lý lâu năm nhưng cũng chả cần ai ban điều phước, phụ ta rồi hãy đừng để gặp ta. Sông chảy khúc sống oằn mình chờ nước, người có lúc người tích lũy tư ân. Chờ người nơi ấy để tìm trong màu mắt phút mở rồi đừng ngắt lạnh thương yêu. Nhưng tìm đâu thấy nàng tiên trong sử sách, thuở bây giờ ai kết chuyện Nam Xương. Kệ ta cứ đi cứ tìm trong vô thức, đẹp một thời nhưng đẹp mãi phải chăng. Cứ nhìn cứ nghĩa cứ thong dong, bình chân mà sống thiên hạ ắt ngộ cố tri.
Tác giả: Tuấn Việt
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)