Ký ức mưa - Ảnh: IkingExpress |
“ Trời mưa lại nhớ chuyện xưa
Nhớ thời nhong nhỏng, tắm mưa cởi truồng”
Mưa luôn là thứ vật chất gợi cho con người những ký ức khác nhau. Buổi chiều tà nhìn dòng nước cuộn mênh mông trước mặt, tôi lại nhớ cái thuở còn bé tí ti. Mùa nước nổi tháng 9, tháng 10 âm lịch hằng năm, anh em tôi tắm mưa. Khi máng nước trước sân nhà nội giọt giọt vài hạt nhỏ, cho tới lúc lớn dần, rồi chảy sè sè, anh em tôi với mấy đứa hàng xóm hí hửng lao ra sân. Đứa nào cũng tranh nhau đứng dưới ống lù nước mạnh nhất. Miệng đứa nào cũng khúc khích tựa như tiếng mưa trong veo, dịu ngọt.
Mỗi độ mưa về, mẹ lại tất bật hơn với gánh rau cho đàn heo đang tuổi lớn, lại dọn dẹp sắp xếp đồ đạc trong nhà do anh em tôi bày ra. Ba anh em tuổi gần nhau nên nghịch kinh khủng. Tôi là đứa phá nhất, mẹ sai anh hai làm gì, tôi đều đi theo rình phá cho được. Mưa càng to chúng tôi càng thích. Chúng tôi thi nhau cười đùa, ước giá như ngày nào cũng mưa để được tắm thoả thích.
Tắm mưa đã đời, chúng tôi lại ngồi bên bếp lửa xem mẹ rang bắp, đứa nào cũng tranh nhau hạt nổ to nhất, dù nóng mấy vẫn khoái và giành nhau, kêu ”của con, của con”. Những cơn mưa trong veo, ngọt lịm nước cứ thế tạc vào ký ức tôi những thời khắc đẹp nhất, trong trẻo nhất và vô tư nhất của tuổi thơ.
Trong ký ức trẻ con của tôi, mưa là điều gì đó rất tuyệt vời, hễ khi mưa xuất hiện nó lại làm cho lũ trẻ chúng tôi khoan khoái lạ thường, tiếng mưa hòa trong tiếng cười của mấy anh em và lũ bạn hàng xóm thuở gà bông ấy nghe ngọt tai hơn bất kì âm thanh nào tôi được nghe sau này. Là cảm giác người run run lạnh, co ro như lũ gà con ướt mưa đang được bếp lửa của mẹ sưởi ấm.
Thời sinh viên của tôi gắn chặt với Đà Lạt, thành phố của hoa, của sương bồng bềnh và những cơn mưa sụt sùi. Khí hậu Đà Lạt dễ chịu, mưa ở đây cũng đẹp tựa con người nơi đây vậy, hiền hòa, nhẹ nhàng pha chút mộng mơ, đôi khi lại đỏng đảnh như một cô tiểu thư khuê các. Mưa Đà Lạt dịu dàng giống con gái mới lớn. Đỏng đảnh đấy nhưng hiền hoà chứ không triền miên, thối đất thối cát và thổi bay mọi thứ như quê tôi.
Ở đây, tôi mới biết thế nào là mưa phùn, có khi đất trời u ám lất phất những giọt nước li ti cả tuần liền. Những cơn mưa kèm theo cái lạnh và gió có thể ngửi được mùi đất, mùi thơm thoang thoảng từ những hàng thông ứa nhựa và lẫn vào đâu đó là mùi hương hoa hồng, hoa mimosa hết sức quyến rũ. Mưa ở Đà Lạt thi vị, như chất xúc tác cực mạnh cho những kẻ có tâm hồn bay bổng. Ai sống ở Đà Lạt rồi sẽ biết được cái lãng tử nơi đây và tôi cũng thế.
Nhưng cứ mỗi khi nghe tin miền Trung đổ mưa, tôi bắt đầu biết đến cảm giác đứng ngồi không yên, không biết ở nhà bố mẹ xoay sở ra sao, gió có làm thốc mái nhà nội như thuở tôi chưa xa nhà? Mưa quê tôi không lãng mạn như ở Đà Lạt, nó không hiền hoà mà lúc nào cũng muốn nổi loạn như cậu trai trẻ mới lớn đang tìm đường khẳng định mình. Những giọt nước từ trời dần dần cũng làm cho tôi ít nhiều trăn trở. Ký ức đẹp của tuổi thơ vơi đi, nhường chỗ cho sự lo lắng. Tôi bắt đầu không còn yêu mưa Đà Lạt nữa. Tôi thấy nó yểu điệu, vô lo, mang trong mình cái đẹp giả tạo và rất “tiểu tư sản”. Miền Trung ưỡn ngực ra biển, “hào phóng” đón nhận những cơn mưa to dai dẳng, gió lốc lùa vào không ngớt, một năm ba bốn trận lụt. Biển thì gió thốc vào, mưa từ trời dội xuống, nước cuồn cuộn, nắng dãi dề đan xen… Bao sự sống chưa kịp thay da đổi thịt từ đợt lũ trước lại bị vùi lấp.
Nhớ cách đây 3 năm quê tôi cũng vào tháng này, trời mưa như trút, gọi điện về hỏi thăm, mẹ kể trời đang mưa to, có bác Sáu Cư trên xóm, vì mưa không đuổi trâu về kịp, trâu bị sảy chân xuống cây cầu vắt ngang qua sông. Xót trâu bác chạy đi tìm, lóng ngóng thế nào lại bị cuốn tụt xuống dòng xoáy mạnh. Trâu thì tìm thấy sau đó một tuần vì nó dạt mãi về phía cánh đồng cách đó không xa nhưng bác Sáu ra đi mãi mãi. Mẹ còn kể mấy nhà trên xóm Đập Hàn khó khăn, được hội Phụ nữ, hội Nông dân xã cho vay vốn làm ăn, họ rủ nhau chăn nuôi, nuôi mãi mới được con heo, con gà, mưa lại về lùa hết chúng ra đồng nước mênh mông. Sau mưa, cố vớt vát chỉ kiếm lại được một ít, cái nghèo lại đeo bám dân làng tôi.
Lũ trẻ tắm mưa năm xưa ở sân nhà nội tôi giờ đã lớn, chúng tôi mỗi đứa một phương và mẹ không còn la rầy mấy anh em tôi mỗi khi mưa về. Nhưng, hễ thấy mưa tôi lại nhớ lại thuở xa xưa hồn nhiên đó, lại nhớ da diết mấy cô nàng, mấy anh chàng hàng xóm tắm mưa cùng ấy. Hơn 20 năm, vẫn cảnh trời mưa mỗi lúc mỗi to như thuở trước, nhưng tôi không còn yêu mưa, ngóng mưa nữa.
Càng lớn, tôi càng ý thức được sự nhọc nhằn của bao người khi trời mưa to, tôi lại thấy xót xa cho nhiều người phải chịu cảnh lam lũ. Chỉ ước mong sao mưa vừa đủ nước, nắng vừa đủ khô áo quần, thiên, địa thuận hoà cho lòng người náo nức, cho mỗi đợt mưa về ai cũng mừng rơn đón mưa.
ĐÀO THỊ VIÊN (Phú Yên)